Friday, November 26, 2010

Ngày lễ Tạ Ơn của nước Mỹ

                                 Ngày lễ tạ ơn của nước Mỹ.
Tối đêm qua, một giấc mơ rất đẹp đối với tôi khi nghỉ đến thời ấu thơ của mình. Tôi thấy người vú Năm của tôi đi chợ về, lúc bấy giờ tôi là đứa bé lên năm, tôi hay mè nheo với Vú mổi khi Vú xách giỏ đi chợ. Tôi hay dặn Vú nhớ mua cái nầy cái nọ cho tôi, và mổi lần Vú đi chợ về là y như rằng tôi có quà do Vú mua cho, không gói đậu phọng nấu, thì cũng gói bánh lỗ tai heo..v..v..Nhiều khi đi chợ về Vú đưa cho tôi, tôi ăn liền thì bị Vú rầy và bảo:

-Cái thằng ham ăn! Tại sao không biết cám ơn Vú. Ai cho gì nên nhớ cám ơn nghe chưa!

Lắm khi Vú quên mua, về tay không, tôi không có gì để ăn. Tôi buồn và rưng rưng nước mắt Vú cười và nói:

-Con trai không được khóc như con gái xấu lắm, con trai phải mạnh dạn, cứng rắn hơn con gái, để lát nữa Vú mua cho.

Tôi mất mẹ khi lên ba tuổi, nên Vú là người thương tôi như mẹ và lo lắng cho tôi suốt từ thuở ấu thơ cho đến tuổi trưởng thành.

Thursday, November 4, 2010

Miếng mở luộc

Miếng mỡ luộc .
Sáng hôm nay, vừa rửa chiếc xe xong thì vợ chồng một người bạn thân đến nhà chơi, chúng tôi dẩn bạn ra vườn cây phía sau nhà để nhìn một số hoa thanh long đang nở rộ. Nhìn những nụ hoa màu trắng toát nở ra với biết bao là ong mật đang tranh nhau hút nhụy hoa. Hôm nay sao nhiều ong, loại ong mật không biết từ đâu bay đến nhiều hơn mọi năm. Một trong số người bạn già, dân qua Mỹ định cư theo diện tỵ nạn chợt nhìn tôi và nói:
-Ê Trực, tao nhìn đám ong nầy sao mà tao nhớ mầy một thời ở trại 6 thuộc liên trại 3 lúc ở Hoàng Liên Sơn quá .
Tôi ngạc nhiên quay lại hỏi:
-Thế bạn nhớ gì ?
Anh bạn nhắc lại:
-Nhớ một miếng tổ ong mật mầy tìm ở đâu mang về một lon guygoz đầy, lúc đó anh em mình ăn sao ngon quá. Bây giờ ăn mọi món bánh ngọt nào không bao giờ bằng cái ngọt của miếng ổ ong mật ngoài Hoàng Liêng Sơn hồi đó.
Nhắc đến kỷ niệm nầy làm tôi nhớ cái đồi ba dốc, nơi mà tôi hàng ngày trèo lên chiếc đồi đó để chặt cây, lấy giang và nứa về cất trại trong thời gian mới chuyển đến trại nầy. Chính nơi đây tôi đã ăn một số ổ ong mật, có lần vì cố gắng lấy cho được cái ổ ông mà súy rớt tòm xuống một cái hố sâu. Hồi đó, những người tù như chúng tôi lúc nào cũng trong tình trạng đói khát, thèm mở và thèm đường, hai chất ngọt và chất mở lúc nào cũng rất thèm trong cổ họng.

Xe xích lô đạp

              Chiếc xích lô đạp.
Tôi đang lang thang dạo quanh vườn của một người khóa đàn em, anh Vũ Công Dân  trong buổi họp mặt của hội cựu sinh viên thuộc  trường võ bị quốc gia Việt Nam. Môt mảnh vườn khá rộng với nhiều cây trái xanh tươi và các loại hoa màu trong nước. Người chủ mảnh vườn vừa hưu trí, anh dành thời gian còn lại của cuộc đời để chăm sóc và tìm nguồn vui trong cái thú điền viên nơi quê hương thứ hai mà anh đã sống kể từ khi anh ly hương sau ngày 30-4-75. Trong lúc dạo quanh, tôi chợt thấy một hình ảnh đập vào mắt tôi và gây cho tôi vô cùng ngạc nhiên, tôi không thể nào không chạy đến để nhìn cho tận mắt. Tôi gọi bà xả tôi đến và một số đông bạn bè cũng đến để cùng tôi ngắm nhìn chiếc xích lô, một hình ảnh gợi nhớ của Saigon

Wednesday, September 8, 2010

Cai loi

                                                                           Cái Loi
Miền Nam đã chìm trong bóng tối sau ngày 30-4-75, chế độ CS đã hiện thực hiện trả thù bằng việc gồm hết các thành phần liên hệ đến chế độ VNCH vào các trại tập trung mà chúng gọi là trại “cải tạo”. Sau khi đã đưa hết quân, cán, chính thuộc chế độ Miền Nam vào tù, CSVN cho tiến hành chánh sách phân biệt đối xử bằng cách đẩy những gia đình liên hệ đến chánh quyền miền Nam vào các vùng kinh tế mới. Mặc khác, chúng ra sức sang bằng miền Nam bằng cách đánh tư sản, họ lên án thành phần tư sản của miền Nam và lần luợt đưa vào tù.

Saturday, September 4, 2010

Khoảng trống mênh mong

                                                       Khoảng trống mênh mong 

Sáng sớm hôm nay trời nhiều sương mù tôi thức sớm hơn mọi khi trong khi vợ tôi đang còn say ngủ. Tôi rón rén làm mọi cử động nhẹ nhàng để không làm đánh thức bà xả tôi đang còn ngon giấc. Sau khi làm vệ sinh buổi sáng như thường lệ, tôi xuống bếp vặn lò gas để nấu nước, pha sữa và pha trà một công việc tự nguyện hàng ngày kể từ sau ngày hai vợ chồng tôi nghỉ hưu. Bà nhà tôi và đứa con gái lớn thích uống cà phê “phin” theo kiểu Viêt Nam uống với sửa bò hiệu “ Ông Thọ” còn tôi thì uống cà phê bột loại decap và creamer với đường. Sau khi pha cà phê và trà xong tôi thay quần áo, uống vội ly cà phê nóng.

Sunday, August 22, 2010

Ba tôi

                                                                              Ba tôi ,
Trong sinh hoạt văn học, nghệ thuật, chúng ta nhận thấy người mẹ thường được đề cao về những đức tính thiêng liêng trong trách nhiệm, chăm sóc, nuôi nấng, dạy dổ con cái và hy sinh lo lắng cho chồng. Điễn hình nhất là sau khi ngày 30-4-75 thì vai trò nguời phụ nử Việt Nam lại nổi bậc.

Friday, August 13, 2010

Ông Mỹ già và con hẻm số 131

                                       Ông Mỹ già và con hẻm 131.
Vừa về nhà chưa đầy mười lăm phút, tôi bổng nghe âm thanh quen thuộc hàng ngày và tiếng trẻ em trong xóm reo đùa:
-Ông Mỷ về, ông Mỹ về….!
Hai thằng con của chú Bảnh con ông bà Ba bán quán trước nhà tôi hình như lúc nào cũng la to nhất. Nhà kế bên mặt nhà tôi là nhà chú Thông chạy xích lô, chú có nhiệm vụ đưa rước người Mỷ già có vợ Việt Nam, chú được ông Mỹ thuê đưa rước hàng ngày, trả tiền hàng tháng hơn một năm qua, nhà ông Mỹ nầy kế nhà tôi bên phải.

Friday, June 11, 2010

Dạo quanh sân vườn

Như thường lệ, khi tiếng chim hót những tiêng báo hiệu đầu tiên vào buổi sáng, tôi hiểu rằng thêm một ngày mới bắt đầu. Từ ngày chính thức không còn bận tâm với công việc làm trong hãng sau khi cả hai vợ chồng nghỉ hưu. Chúng tôi thấy mọi ngày như mọi ngày là ngày nghỉ, không còn có cái cảm xúc lâng lâng sung sướng khi được nghỉ cuối tuần, hay nghỉ phép dài hạn, thời giờ hầu như lắng động không còn cái cảnh sáng tờ mờ phải bật dậy theo lệnh của cái đồng hồ báo thức, lo vệ sinh cá nhân, thay quần áo vội vã, trong khi bà xã gấp rút trong nhà bếp lo thức ăn trưa mang theo trong khi tôi ra xe chuẩn bị đi làm.

Cái lỗ làm khổ con người .

Trong thân thể con người, chúng ta có biết bao nhiêu bao nhiêu cái lỗ, chúng ta có khi nào suy nghỉ đến chúng và xem nó có công dụng gì và nó ảnh hưởng đến cuôc đời cũa chúng ta như thế nào.Thật vậy, nếu chúng ta soi gương hàng ngày, trên gương mặt chúng ta hiện ra những cái lỗ, chúng nối liền vào cơ thể chúng ta bao gồm cái lỗ lớn nhất là lỗ miệng, kế đến là hai cái lỗ mũi, hai lỗ tai hai bên và đặc biệt còn hai lỗ ghèn và trên gương mặt chúng ta cũng như khắp cả thân thể còn biết bao nhiêu lỗ chân lông, mỗi cái lỗ này có một sợi lông mọc ra.

Thursday, June 10, 2010

Câu chuyện của Lão Làm Vườn

Khi còn bé, ba tôi có một miếng vườn tại xả An Thạnh (Búng), mảnh vườn khá rộng hơn bốn mẩu trong đủ loại trái cây bao gồm sầu riêng, măng cụt, chôm chôm, dâu, bòn bon, cam, quýt, bưởi, ổi, mãng cầu v.v…

Trên miếng vườn nầy ba tôi cất môt cái nhà nho nhỏ, lợp tranh có ba gian gọn gàng để cho gia đình có dịp về thăm vườn có nơi ăn ở. Có lẻ ba tôi nghỉ rằng sau nầy khi về già, người sẽ về thường xuyên sống trong cái cảnh vườn tược, vui thú điền viên.

Miếng thịt chuột

Thời thơ ấu, tôi sống ở Bình Dương, thị xã Phú Cường ( Thủ Dầu Một). Xung quanh nhà tôi có rất nhiều thành phần dân cư sống lẫn lộn trong một khu phố mà người Hoa cũng khá đông. Người Hoa sống chủ yếu về nghề buôn bán, nếu không chế biến thức ăn thì cũng mua bán thu gom các loại nông sản như đậu phọng, hồ tiêu, hạt điều ..v..v.. và bán lại cho người bán lẻ để kiếm lời hoặc cung cấp cho các công ty xuất cảng ra nước ngoài.