Friday, November 26, 2010

Ngày lễ Tạ Ơn của nước Mỹ

                                 Ngày lễ tạ ơn của nước Mỹ.
Tối đêm qua, một giấc mơ rất đẹp đối với tôi khi nghỉ đến thời ấu thơ của mình. Tôi thấy người vú Năm của tôi đi chợ về, lúc bấy giờ tôi là đứa bé lên năm, tôi hay mè nheo với Vú mổi khi Vú xách giỏ đi chợ. Tôi hay dặn Vú nhớ mua cái nầy cái nọ cho tôi, và mổi lần Vú đi chợ về là y như rằng tôi có quà do Vú mua cho, không gói đậu phọng nấu, thì cũng gói bánh lỗ tai heo..v..v..Nhiều khi đi chợ về Vú đưa cho tôi, tôi ăn liền thì bị Vú rầy và bảo:

-Cái thằng ham ăn! Tại sao không biết cám ơn Vú. Ai cho gì nên nhớ cám ơn nghe chưa!

Lắm khi Vú quên mua, về tay không, tôi không có gì để ăn. Tôi buồn và rưng rưng nước mắt Vú cười và nói:

-Con trai không được khóc như con gái xấu lắm, con trai phải mạnh dạn, cứng rắn hơn con gái, để lát nữa Vú mua cho.

Tôi mất mẹ khi lên ba tuổi, nên Vú là người thương tôi như mẹ và lo lắng cho tôi suốt từ thuở ấu thơ cho đến tuổi trưởng thành.

Thursday, November 4, 2010

Miếng mở luộc

Miếng mỡ luộc .
Sáng hôm nay, vừa rửa chiếc xe xong thì vợ chồng một người bạn thân đến nhà chơi, chúng tôi dẩn bạn ra vườn cây phía sau nhà để nhìn một số hoa thanh long đang nở rộ. Nhìn những nụ hoa màu trắng toát nở ra với biết bao là ong mật đang tranh nhau hút nhụy hoa. Hôm nay sao nhiều ong, loại ong mật không biết từ đâu bay đến nhiều hơn mọi năm. Một trong số người bạn già, dân qua Mỹ định cư theo diện tỵ nạn chợt nhìn tôi và nói:
-Ê Trực, tao nhìn đám ong nầy sao mà tao nhớ mầy một thời ở trại 6 thuộc liên trại 3 lúc ở Hoàng Liên Sơn quá .
Tôi ngạc nhiên quay lại hỏi:
-Thế bạn nhớ gì ?
Anh bạn nhắc lại:
-Nhớ một miếng tổ ong mật mầy tìm ở đâu mang về một lon guygoz đầy, lúc đó anh em mình ăn sao ngon quá. Bây giờ ăn mọi món bánh ngọt nào không bao giờ bằng cái ngọt của miếng ổ ong mật ngoài Hoàng Liêng Sơn hồi đó.
Nhắc đến kỷ niệm nầy làm tôi nhớ cái đồi ba dốc, nơi mà tôi hàng ngày trèo lên chiếc đồi đó để chặt cây, lấy giang và nứa về cất trại trong thời gian mới chuyển đến trại nầy. Chính nơi đây tôi đã ăn một số ổ ong mật, có lần vì cố gắng lấy cho được cái ổ ông mà súy rớt tòm xuống một cái hố sâu. Hồi đó, những người tù như chúng tôi lúc nào cũng trong tình trạng đói khát, thèm mở và thèm đường, hai chất ngọt và chất mở lúc nào cũng rất thèm trong cổ họng.

Xe xích lô đạp

              Chiếc xích lô đạp.
Tôi đang lang thang dạo quanh vườn của một người khóa đàn em, anh Vũ Công Dân  trong buổi họp mặt của hội cựu sinh viên thuộc  trường võ bị quốc gia Việt Nam. Môt mảnh vườn khá rộng với nhiều cây trái xanh tươi và các loại hoa màu trong nước. Người chủ mảnh vườn vừa hưu trí, anh dành thời gian còn lại của cuộc đời để chăm sóc và tìm nguồn vui trong cái thú điền viên nơi quê hương thứ hai mà anh đã sống kể từ khi anh ly hương sau ngày 30-4-75. Trong lúc dạo quanh, tôi chợt thấy một hình ảnh đập vào mắt tôi và gây cho tôi vô cùng ngạc nhiên, tôi không thể nào không chạy đến để nhìn cho tận mắt. Tôi gọi bà xả tôi đến và một số đông bạn bè cũng đến để cùng tôi ngắm nhìn chiếc xích lô, một hình ảnh gợi nhớ của Saigon