Ngày lễ tạ ơn của nước Mỹ.
Tối đêm qua, một giấc mơ rất đẹp đối với tôi khi nghỉ đến thời ấu thơ của mình. Tôi thấy người vú Năm của tôi đi chợ về, lúc bấy giờ tôi là đứa bé lên năm, tôi hay mè nheo với Vú mổi khi Vú xách giỏ đi chợ. Tôi hay dặn Vú nhớ mua cái nầy cái nọ cho tôi, và mổi lần Vú đi chợ về là y như rằng tôi có quà do Vú mua cho, không gói đậu phọng nấu, thì cũng gói bánh lỗ tai heo..v..v..Nhiều khi đi chợ về Vú đưa cho tôi, tôi ăn liền thì bị Vú rầy và bảo:
-Cái thằng ham ăn! Tại sao không biết cám ơn Vú. Ai cho gì nên nhớ cám ơn nghe chưa!
Lắm khi Vú quên mua, về tay không, tôi không có gì để ăn. Tôi buồn và rưng rưng nước mắt Vú cười và nói:
-Con trai không được khóc như con gái xấu lắm, con trai phải mạnh dạn, cứng rắn hơn con gái, để lát nữa Vú mua cho.
Tôi mất mẹ khi lên ba tuổi, nên Vú là người thương tôi như mẹ và lo lắng cho tôi suốt từ thuở ấu thơ cho đến tuổi trưởng thành.