Friday, August 19, 2011

Mua chuộc

                               Mua chuộc

A- Nhìn người Tàu ở tuổi học trò:
Khi còn bé, tôi sống tại thị xã Phú Cường thuộc tỉnh Bình Dương. Nhà tôi ở trên đường Trưng Vương, một con đường đua tới chợ. Trước nhà tôi là một trường học của người Tàu. Ba tôi có một dãy phố cho mướn. Người mướn phố hầu hết là người Tàu chỉ có một vài người Việt. Bên cạnh trường Tàu có một nhà làm bánh mì cũng do người Tàu làm chủ. Hầu hết người Tàu sống tại Bình Dương đều sống bằng nghề thương mãi từ buôn bán nhỏ như bán xe mì gõ, tiệm hủ tiếu và cà phê, làm bánh mì, bán bánh tiêu, bánh bò. Tại gần nhà tôi có hai vợ chồng Tàu với 4 đứa con còn nhỏ nhà làm bánh bông lan, bánh bò trong một cái chái nhà rất nhỏ. Khu nhà nầy chuột cống rất nhiều, nếu nhìn thấy thì chắc không dám ăn. Tuy nhiên họ làm ăn rất phát đạt, hai vợ chồng ra mướn căn phố của ba tôi. Ngay sau khi ba tôi vì hoàn cảnh bán dãy phố, họ đã hủy bỏ hoàn toàn căn phố củ và xây lên một căn phố với năm tầng lầu thật là đẹp. Họ sang lại một cái nhà hàng Nam Bắc Hiệp và trở nên chủ cái nhà hàng tương đối khá nhất lúc bấy giờ tại thị xã thủ Dầu Một. Một thằng bạn Tàu khác tên là Tiều, khi còn nhỏ anh ta bán một gánh sữa đậu nành và bán trước nhà tôi cho học sinh, học tại trường Tàu. Nhiều khi mê chơi basket tại trường học, anh Tiều nầy nhờ tôi ngồi bán sữa đậu nành dùm và coi dùm gánh sữa cho anh ta.
Thời gian trôi đi nhanh, sau năm 75 tôi vào tù và sau nầy sang định cư tại Mỹ vào tháng 8 năm 1991 theo diện HO. Năm 2005, tôi có dịp về thăm quê hương, anh Tiều nầy trở thành một đại gia tại Bình Dương nhờ thu mua nông sản hạt tiêu, hột điều. Anh làm ăn phát đạt nên mua nhiều bất động sản và mở một cái quán nhậu rất đông khách. Dù giàu có nhưng anh ăn mặt cũng rất bình thường…